– Cho thôi, ông bà già chỉ mong như vậy chứ chẳng mong gì khác, tiện thể chỗ này tà lưa kiếm gái cũng được đấy hà hà hà.. khà khà.. Phim heo hay Tôi cười rồi bảo? Kiến thức về mĩ phẩm thì mù tịt, nguồn hàng thì đéo có, lấy cái gì ra buôn. Hơn nữa vốn cũng không phải là “nhẹ nhàng” đâu nhé, quả này mà sập là vỡ mồm như chơi đấy! Tôi cười quay lại ngồi xuống thì thằng Phương xốc lại cái cổ áo sơ mi của mình sau đó tiến đến quầy order rồi nói gì với em ấy. Theo tao thì dồn hết vốn mở mẹ nó một quán café là êm. Quả thật ý tưởng của tôi là muốn làm một quán café kiểu Sài Gòn xưa, thêm vào đó là những đặc sản mứt của Đà Lạt nhập về để bán cùng. Tôi còn nhớ như in cái buổi đó, Linh nói “hai vạch” rồi thản nhiên bảo “anh muốn cưới thì cưới, còn không muốn chịu trách nhiệm thì thôi, tùy anh nhưng em nói trước là anh mà không chịu trách nhiệm thì sẽ không còn gặp lại em nữa đâu đấy”. Thằng Phương có vẻ hứng thú hỏi luôn:
– Vậy thì cho tao góp vốn nhé, hai vợ chồng mày 80% vốn còn tao 20% thôi, ở nahf nhiều ông bà già cũng chán lắm, muốn tao kiếm cái gì làm. Học hành thì tốt, nói chung là năng động, cũng chẳng hiểu sao lại chết mê chết mệt một thằng đào hoa dẻo mỏ như tôi.
