Và rồi thời gian cứ thế trôi qua, 3 năm cấp 3 và rồi Đại Học, Tuấn luôn là 1 học sinh xuất xắc, tốt nghiệp ra trường, Tuấn được nhận ngay vào 1 công ty có danh tiếng với 1 mức lương mà hằng triệu sinh viên mới tốt nghiệp ao ước. Em nhắc Tuấn “ Gọi theo số này” rồi dảo bước về phía người đàn ông, 2 người còn xì xào nói chuyện gì đó, người đàn ông nhìn Tuấn rồi cả 2 vào xe. Xnxx – Em có “đi “ không? Tiến lại gần, Tuấn đã nghĩ sẽ là 1 cuộc thương lượng nhanh chóng, em ra giá, anh đồng ý nhưng không, em vẫn đứng đó, dựa vào gốc cây, điếu thuốc trên môi đã quá nửa. – Giọng Tuấn chợt nghiêm lại, lấy lại phong thái của 1 người “ có tiền”
– ……………. – 1 ngày em kiếm được bao nhiêu?- Tuấn lại hỏi
– ……………- Im lặng không trả lời, em lại rít 1 hơi thuốc nữa, làn khói thoát ra nhẹ nhàng từ đôi môi hồng
Bị quê, Tuấn không hiểu sao lúc ấy lại có đủ kiên nhẫn để đứng lại đó, nghĩ lại gần 30 năm sống trên đời đó là lần xấu hổ nhất của Tuấn. Tuấn thấy cay cay nơi khóe mắt, nó vốn là đứa tình cảm, nhưng ngại nỗi từ khi biết mình bị ung thư, nó chưa bao giờ thấy mẹ khóc, dù có đau đớn đến đâu, dù là khi nhìn thấy cái đầu trọc lốc sau mỗi lần xạ trị, mẹ còn đùa rằng trong mẹ giống Phan Đình Tùng.
